Chồng nghiện lây sang mình đấy, hết thời gian chữa bệnh mình lại về lên nương làm ngô, làm lúa thôi
Những học viên trong bộ áo quần xanh tích cực kè đá, làm cỏ vườn hoa, chăm nom vườn rau xanh. Tay thoăn thoắt chuyển từ thuyền lên những bó cỏ lớn vừa cắt từ đảo phía bên kia hồ về làm phân xanh bón cho rau, Giàng Thị Su, 60 tuổi, là phụ nữ cao tuổi nhất trong số người chữa bệnh tại đây cởi mở: Nhà mình ở xã Púng Luông, huyện Mù Cang Chải, đẻ được sáu đứa con và chúng nó đã ra ở riêng rồi.
Là đơn vị sự nghiệp có thu tự trang trải một phần phí tổn, mỗi năm chi tối thiểu hơn 11 tỷ đồng, nhưng ngân sách quốc gia chỉ cấp được gần 75%, nên việc tổ chức cần lao tạo thu nhập cho người bệnh là một khách quan.
Nhìn suất ăn 10 nghìn đồng có canh rau xanh, đậu phụ kho với thịt mỡ, trứng tráng toàn là thứ "của nhà" làm ra, mới thấy sự ráng của hàng ngũ cán bộ quản lý nơi này thật sự quan tâm đến đời sống học viên.
Giám đốc trọng điểm Lê Công Huấn cho biết: Hiện trọng tâm có 763 học viên đang chữa bệnh, đặc điểm nhân thân phức tạp, trong số này số tái nghiện quay lại trọng tâm chiếm đến 50%; số có HIV chiếm hơn 30% (bình quân ba học viên thì một người có HIV).
Nhờ luân canh thời vụ 1,5 ha đất bằng các loại rau, đậu, đỗ, bầu, bí. Là việc làm thiết thực nhằm khi tái hòa nhập cộng đồng, chính các học viên không dựa vào ai khác để có việc làm, có thu nhập, có cuộc sống ổn định hơn. Vào đây, mỗi người một cảnh, như Hoàng Lê Tuấn, nhà ở phường Cầu Thia, thị xã Nghĩa Lộ đã từng chữa bệnh tại đây một lần, sau khi cai nghiện thành công đi vào miền nam làm ăn, đến gần Tết Quý Tỵ mới về nhà, lại bị bạn rủ rê tái nghiện, nối vào trọng điểm lần hai để chữa bệnh.
Phía xa, một đội bốc đá từ bến lên xe ô-tô chở vào xưởng chế biến bột đá trắng, đội khác tham dự đập đá một cách tự giác, tiếng thuyền máy rộn ràng đưa người thân vào thăm học viên, tạo một khung cảnh thật thái hoà, không hề có hàng rào cao bảo vệ, không có cảnh sát kè kè theo dõi như người khác thường nghĩ.
Trọng điểm thuộc tổ 19, thị trấn thanh bình, nơi tập trung hàng nghìn người nghiện toàn tỉnh từ thành thị đến vùng núi cao, từ người cai tình nguyện đến cai bắt vào đây chữa trị cắt cơn, rồi bình phục, cần lao trị liệu, hướng nghiệp dạy nghề để hội nhập cộng đồng.
Gọi là đảo, vì vào mùa nước, hồ Thác Bà tích nước thì 20 ha diện tích của trung tâm nằm tách biệt với lục địa, một phần đảo được nối với khu dân cư Hồng Bàng thuộc vùng sâu của tỉnh. Chiếc thuyền máy rẽ sóng hồ Thác Bà đưa chúng tôi ra trọng tâm Chữa bệnh - Giáo dục lao động tầng lớp tỉnh Yên Bái, mà người dân địa phương thường gọi đùa là "đảo nghiện". Con ma (cơn nghiện) trong người mình hết từ lâu thì mình chỉ muốn về nhà thôi, nhưng cán bộ bảo phải đủ hai năm chữa bệnh mới được về đấy.
Ngày nay, ngoài đàn gà, vịt cung cấp trứng hằng ngày, trọng tâm có đàn bò hơn 40 con, đàn dê gần 50 con, đàn lợn gần 100 con, nhất là trọng tâm đã gây giống được đàn lợn rừng sinh trưởng tốt, nên các ngày lễ, Tết các học viên đều được cải thiện thêm thực phẩm tươi sống do chính mình làm ra.
Năm 2012, trọng tâm, qua lao động, thu được gần 3,7 tỷ đồng; sáu tháng đầu năm nay thu nhập hơn 2,8 tỷ đồng, có điều kiện sắm đồ dùng sinh hoạt cho học viên như: quần áo bảo hộ, chăn, màn, tài trợ tổ chức giải thi đấu thể thao giữa học viên trọng tâm với các đoàn thanh niên đơn vị bạn.
Nên trọng điểm đã tự cung tự cấp hoàn toàn về rau xanh, trồng được đỗ tương và làm được đậu phụ phục vụ bữa ăn hằng ngày.
Còn Trần Đại Phú, 31 tuổi, trú ở tổ 38, phường Yên Thịnh, TP Yên Bái, có vợ và con trai 4 tuổi, là lái xe nhưng bập vào ma túy đã 10 năm, bao của cải trong nhà "đội nón" ra đi, nên vào đây quyết tâm chữa bệnh làm lại thế cuộc.
Nhìn những khuôn mặt chú tâm nghe giảng, ít nào ngờ được trong số ấy có người đã từng dùng bơm tiêm chích nhiều hơn việc cám bã, và hy vọng tương lai khi về địa phương họ sẽ áp dụng những gì đã học để mưu sinh cuộc sống mới.
Dạy nghề cho học viên cách in lưới, làm ghế xi-măng mỹ nghệ, gò, hàn, thợ nề xây dựng. Bài và ảnh: THANH SƠN. Thay vào đó, các rừng cây keo, quế, de, bồ đề, tràm nước xen lẫn tre xanh ngát cả vùng đảo, lối lên các khu nhà làm việc là hàng cây cảnh được tỉa cẩn thận, hoa nở khoe sắc.
Ngay như việc đảm bảo tiền ăn 900 nghìn đồng/tháng, ngân sách chỉ chi cho số đối tượng nghèo, có HIV; số còn lại chỉ được chi 450 nghìn đồng/tháng, nhờ có lao động thêm nên đời sống của học viên đều bảo đảm theo chế độ. Kỹ sư Lại Thị Nguyễn, thầy Trường trung cấp Kinh tế kỹ thuật tỉnh Yên Bái hôm nay lên lớp bài kỹ thuật chăn nuôi lợn cho 90 học viên, sau khi học xong 208 tiết, các học viên sẽ thi và cấp chứng chỉ sơ cấp chăn nuôi.
Mức sống trên chưa cao, nhưng đủ để học viên tái hiện năng lượng dự cần lao sản xuất và hoạt động trị liệu phục hồi, sớm hòa nhập cộng đồng. Lý Thị Mỷ, 40 tuổi, trú tại xã Kim Nọi, huyện Mù Cang Chải, là một trong 21 đàn bà đang chữa bệnh tại trọng điểm, Mỷ nói: Mình có ba con, nghiện rồi thấy chồng và con khổ quá nên kiên tâm đi cai được một năm rồi đấy, nhà nghèo nên ít thấy chúng nó (ba con và chồng) xuống thăm, nhớ chúng nó lắm nhưng phải cố thêm một năm nữa mới được về.
Anh Bùi Văn Yên, Trưởng khu B dẫn tôi đi thăm khu sản xuất rau xanh và chăn nuôi. Điều đáng mừng là từ đầu năm đến nay đã có 203 học viên (167 học viên ép, 36 học viên tình nguyện) được điều trị cắt cơn; nhiều năm liên tiếp không có trường hợp nào tử vong khi chẩn trị; gần 200 học viên có HIV được tham vấn, giáo dục, điều trị nhiễm trùng dịp và đề phòng nhiễm trùng cơ hội; một số được tiếp điều trị ARV (thuốc kháng vi-rút), nên yên tâm chữa bệnh, tăng thêm thời cơ sống, không bị đối xử phân biệt như ở ngoài xã hội.
Các học viên của trọng điểm coi sóc vườn hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét