Có nhẽ bởi vậy mà Bộ Tổng chỉ huy Quân đội TW đã tin tưởng. Một thoáng trầm tư đúc rút lại 86 năm cuộc thế mình, Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng khẽ kể về những hồi ức bóng gió của hơn 60 năm về trước. Thế là anh Văn, người anh cả mà ông khôn xiết tôn quý đã đi thật rồi. Vì vậy, tôi cử đồng chí về công tác tại Cục Tình báo TW, nhằm tăng cường, củng cố công tác của Cục cả về tổ chức, nghiệp vụ… Tôi sẽ có thơ giới thiệu đồng chí gửi anh Hiệu để anh ấy bố trí công việc cho đồng chí” (Lúc đó, đồng chí Trần Hiệu là Cục trưởng Cục Tình báo quân đội - PV).
(Trong câu chuyện với Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng, Đại tướng Võ Nguyên Giáp luôn được ông nhắc đến với cái tên “ anh Cả” hay “ anh Văn” vô cùng gần gụi thân mật, hàm chứa biết bao tình cảm cảm phục mà coi trọng trìu mến – PV).
Sau đó, ông chính thức được phân công công tác tại bộ phận phản gián ATK, là chi ủy viên tại Chi bộ Cục tình báo TW, chuyên chỉ dẫn các đơn vị, các Cục trong toàn ATK về công tác phòng gian, bảo mật… Với ông, bước ngoặt trước hết đã dẫn ông bước chân vào nghề tình báo, công tác tại Cục Tình báo quân đội theo sự điều động của Đảng, của Bộ Chỉ huy Quân sự TW, được Đại tướng Võ Nguyên Giáp trực tiếp giao nhiệm vụ.
Ông bùi ngùi tâm can, đó là hai lần ông được Đảng tin yêu giao trọng trách, và cả hai lần ông đều được đích thân Đại tướng Võ Nguyên Giáp đến gặp, căn dặn, giao nhiệm vụ. Đó là vào khoảng giữa năm 1949, Ban Chỉ huy Quân sự Huyện ủy Thanh Sơn (Phú Thọ) nơi thổ địa tác nhận được công văn của Đại tướng Võ Nguyên Giáp, trong công văn Đại tướng thay mặt Bộ Tổng chỉ huy Quân đội TW triệu tập ông về TW nhận nhiệm vụ mới.
Chúng tôi đang cần những người có bản lĩnh, dày dạn kinh nghiệm như đồng chí.
Nếu còn có kiếp sau, tôi vẫn nguyện được trở nên người lính cụ Hồ, được là lính của anh - vị tướng chỉ huy kiệt xuất và vĩ đại Võ Nguyên Giáp”. Mặc dù có thư và công văn trong tay nhưng rất khó để vào gặp Đại tướng, cho nên Đại tướng phải cử người ra tận nơi đón ông. Lúc chúng tôi đến, căn phòng nhỏ trên gác hai nơi ông ngồi làm việc đang bày la liệt sách, tôi chú ý trong những chồng sách đầy ăm ắp ấy có rất nhiều cuốn sách quý viết về Đại tướng Võ Nguyên Giáp, có nhẽ vì quá yêu quý Người mà ông đã rất quan hoài sưu tầm.
Mặc dù đã chuyển sang công tác tại Nha Công an TW (nay là Bộ Công an), không còn là lính trực tiếp của anh Văn – Đại tướng Võ Nguyên Giáp nữa, hay ngay cả sau này, khi đã nghỉ hưu, Thiếu tướng Nguyễn Quang Phòng và một số anh em đồng chí thân thiết trong lực lượng Công an vẫn nhiều lần đến thăm Đại tướng tại nhà riêng để được cùng Đại tướng hàn ôn, ôn lại nhiều kỷ niệm khó quên thời quân ngũ.
Ông còn nhớ, tại cuộc gặp, Đại tướng Võ Nguyên Giáp thân tình vỗ vai ông, khen ngợi: “Tôi đã được nghe danh đồng chí, đồng chí đã là người của Đảng, là huyện ủy viên nòng cột, có bản lĩnh chính trị vững, chỉ huy phong trào hoạt động ở địa phương rất tốt, các công tác về quân sự, quân báo, tình báo đều đã có kinh nghiệm.
Đến giờ ông vẫn chưa thể quên được khoảnh khắc trọng đại ấy, một niềm vui khó tả khi biết mình sắp được gặp Đại tướng - người anh hùng vĩ đại bấy lâu ông đã nghe danh mà chưa một lần họp mặt. Mặc dù biết Đại tướng Võ Nguyên Giáp đau yếu đã lâu nhưng khi hay tin Đại tướng mất, ông vẫn không khỏi bàng hoàng.
Đã hơn 60 năm đi qua, nhưng lúc này ông vẫn nhớ như in, nhất là cái xúc cảm hồi hộp, nóng vội khi lần trước hết được gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Sau này ông trở nên một trong những tướng lĩnh kỳ cựu của lực lượng Công an, là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh (Bộ Công an). Hiện giờ, lực lượng tình báo của ta còn mỏng, kinh nghiệm còn non nớt. Danh tiếng của ông gắn liền với nhiều trận thắng tại đây, được quần chúng trong cả nước biết đến và nêu gương học tập.
Với ông, đây là niềm vinh hạnh của đời người mà mãi mãi ông chẳng thể nào quên. #, Quyết định rút ông lên TW nhận nhiệm vụ mới. Chính từ sự tin yêu của Đảng, của bản thân Đại tướng đối với ông, đã đem đến cho ông sức mạnh niềm tin diệu kì, giúp ông vượt qua mọi cam go thử thách trong công tác chiến đấu, vượt lên mọi sự sợ hãi trước quân thù hay cái chết, cho dù ông biết, với chiến tranh, cái chết luôn rình rập bất cứ lúc nào.
Trước khi được Ban Chỉ huy Quân sự TW và đích danh Đại tướng Võ Nguyên Giáp gửi công văn triệu tập lên ATK nhận nhiệm vụ mới, ông đang là huyện ủy viên, chỉ huy Đại đội Quang Trung của huyện Thanh Sơn (Phú Thọ).
Đại tướng Võ Nguyên Giáp xứng đáng là người học sinh xuất sắc của chủ toạ Hồ Chí Minh vĩ đại… Bất chợt, cuối cuộc chuyện trò, giọng ông bỗng dưng trở thành trang nghiêm đầy thành kính: “Đời người chỉ có một lần, trong suốt thế cuộc này, anh luôn là tấm gương sáng để tôi noi theo học tập, phấn đấu và luyện rèn. Đối với ông, Đại tướng Võ Nguyên Giáp không chỉ là một người thầy tài tình về nghệ thuật quân sự, mà ngoài đời còn là một người anh đức độ, đáng kính; là tấm gương lớn về đức hi sinh, xả thân cho giang san, cho dân tộc.
Thời điểm này cơ sở cách mạng ở Thanh Sơn còn rất mỏng, điều kiện hoạt động nghèo nàn. Có thể nói, cả cuộc thế Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã cống hiến và đeo đuổi không mỏi mệt vì lý tưởng của Đảng, vì hạnh phúc của quần chúng. Mấy ngày nay, khi hay tin Đại tướng Võ Nguyên Giáp mất, ông luôn đẫn đờ, buồn bã.
“Cuộc đời binh nghiệp của tôi có 2 bước ngoặt quan trọng”. Thời kì này, Thủ đô đang bị thực dân Pháp chiếm đóng nên các cơ quan TW của ta đều phải rút lên hoạt động bí mật ở chiến khu Việt Bắc (vùng ATK – an toàn khu), thành thử chế độ bảo mật, phòng gian ở ATK luôn được thắt chặt.
Còn bước ngoặt thứ hai đánh dấu lối rẽ chuyển nghiệp từ cán bộ tình báo quân đội sang làm công tác địch tình tại Nha Công an TW.
Đại tướng mãi là một vị tướng kiệt xuất và vĩ đại, là cây đại thụ, là chỗ dựa tinh thần và biểu trưng cho sức mạnh, ý chí của toàn dân tộc Việt Nam.
Đây là một mất mát quá lớn lao, không gì có thể bù đắp được đối với cả dân tộc. Thiếu thốn súng đạn, ông và người dân đã nghĩ ra cách vót ngọn vầu, ngọn tre - loài cây chính yếu tủ đất rừng Thanh Sơn để làm giáo giết giặc, lập nên nhiều chiến công lớn, được báo chí cách mệnh thời đó như các tờ báo Vệ Quốc quân, báo Quân khu 10 tụng ca.
#.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét